Hành Trình 100 Tỷ: Ngày 6 - Tôi Hối Hận Vì Ngày Xưa Học Dốt

 Chào các bạn, lại là Trung đây.

Như các bạn đã biết, blog này không chỉ là nơi để tôi kể câu chuyện về hành trình kiếm 100 tỷ của mình. Nó còn là nơi tôi chia sẻ những suy nghĩ, những khó khăn, những chiêm nghiệm về nhân sinh quan và những bài học tôi nhận ra được trong quá trình thực hiện một giấc mơ điên rồ.

Và bài blog hôm nay sẽ không nói về kế hoạch, không nói về những ý tưởng kinh doanh. Hôm nay là thời gian để tôi chia sẻ một điều mà tôi thực sự rất băn khoăn và hối hận. Một nỗi hối hận mà gần đây nó cứ lớn dần, ám ảnh trong tâm trí tôi.

Tôi hối hận vì ngày xưa mình đã học dốt. Phải, tôi rất hối hận vì điều đó.

1. Niềm Tự Hào Sai Lầm Của Một "Học Sinh Dốt Thành Đạt"

Sự hối hận này mới đến gần đây thôi. Nó chỉ xuất hiện từ khi tôi nghĩ rằng mình phải làm một cái gì đó thật to tát, một điều gì đó có thể cống hiến cho xã hội.

Còn trước đây ư? Tôi không nghĩ thế. Thậm chí tôi còn có một niềm tự hào ngầm về việc học không giỏi của mình.

Thực tế mà nói, tôi từng là một trong những học sinh có học lực yếu nhất lớp thời cấp 3 và cả những năm đại học. Bảng điểm của tôi chưa bao giờ là thứ tôi dám khoe với ai. Nhưng có một nghịch lý là, sau khi ra trường, tôi lại là một trong những người đầu tiên trong đám bạn có công việc ổn định và mức thu nhập tốt.

Tôi kể ra ở đây không phải để khoe khoang, mà là để các bạn hiểu vì sao tôi lại từng có suy nghĩ đó. Lúc bấy giờ, khi nhìn vào thành công nhỏ bé của mình và so sánh với những người bạn học giỏi hơn nhưng vẫn còn đang loay hoay, tôi đã thực sự tin rằng: việc học giỏi ở trường không quá quan trọng và cần thiết. Bằng chứng sống là tôi đây, còn nghi ngờ gì nữa? Tôi đã coi đó là chân lý của riêng mình.

Và tôi biết, rất nhiều bạn trẻ ngoài kia cũng đang nghĩ như vậy.

2. Khi Giấc Mơ Lớn Lên và Nền Móng Bắt Đầu Rung Chuyển

Cái suy nghĩ đó của tôi, nó chỉ đúng khi tôi mơ nhỏ. Nó chỉ đúng khi mục đích của tôi đơn thuần là kiếm một khoản tiền đủ sống, đủ để lo cho gia đình và có một cuộc sống thoải mái.

Nhưng bây giờ, tôi đã nghĩ khác.

Mục tiêu của tôi bây giờ lớn hơn rất nhiều. Nó không chỉ là kiếm 100 tỷ trong một năm, mà là làm được một điều gì đó để lại giá trị cho xã hội, để thay đổi một góc nhỏ của thế giới này. Và khi giấc mơ lớn lên, tôi đau đớn nhận ra rằng cái nền móng kiến thức của mình nó mỏng manh và rệu rã đến mức nào.

Việc học dốt ngày xưa, giờ đây, thật sự tai hại.

Vì tôi biết, muốn làm được những điều vĩ đại đó, muốn thực sự tạo ra một di sản, tôi không thể chỉ đi "mua rẻ bán đắt" hay tạo ra một mô hình kinh doanh dựa trên những thứ có sẵn. Tôi phải có một sáng kiến mới, một phát minh mới có thể thực sự thay đổi nhân loại.

Ví dụ như phát minh ra một loại thuốc chữa ung thư, hay một liệu pháp giúp những người nghiện thoát khỏi sự kìm kẹp của ma túy. Nếu làm được những điều đó, tôi không chỉ có rất nhiều tiền, không chỉ có được sự tôn trọng của cả thế giới, mà quan trọng hơn, tôi có thể cứu giúp được hàng triệu sinh mạng, hàng triệu gia đình.

Nhưng rồi tôi bàng hoàng nhìn lại mình. Tôi học dốt thì làm sao đủ nền tảng để thực hiện những điều đó? Một phương trình hóa học phức tạp tôi còn không cân bằng được, một định luật vật lý nâng cao tôi còn chẳng nhớ nổi, những công thức toán cao cấp đối với tôi như một loại mật mã ngoài hành tinh.

Giá như...

Giá như ngày xưa tôi học giỏi hơn. Giá như tôi đam mê môn Hóa, môn Sinh, môn Toán hơn. Giá như tôi không coi những giờ học đó là tra tấn và chỉ mong cho nó qua mau. Thì có lẽ bây giờ, tôi đã có một chút hy vọng, một chút nền tảng để bắt đầu theo đuổi những giấc mơ vĩ đại đó.

Còn bây giờ, tôi có khát vọng, có ý chí, nhưng lại thiếu đi thứ công cụ quan trọng nhất: Kiến thức nền tảng.

3. Cái Bẫy Của Sự "Giàu Thời Vụ" và Một Lỗ Hổng Lớn Hơn

Cũng như tôi của ngày xưa, tôi chắc hẳn nhiều bạn cũng nghĩ rằng học giỏi là không cần thiết. Các bạn nhìn thấy những tấm gương người này người kia không học đại học, học hành không đến nơi đến chốn nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền.

Đúng, điều đó không sai. Nhưng các bạn có biết không, số tiền đó thường không bền. Rất nhiều người trong số họ đơn thuần chỉ là may mắn chớp được một thời cơ, mua rẻ bán đắt một món hàng nào đó, hoặc sáng tạo ra một mô hình kinh doanh áp dụng những phát minh công nghệ có sẵn để kiếm tiền.

Những cách làm đó có thể giúp họ "giàu", nhưng để "siêu giàu", để tạo ra một đế chế trường tồn và nhận được sự công nhận, sự kính trọng của tất cả mọi người thì rất khó. Tất nhiên, vẫn có những ngoại lệ, những thiên tài kinh doanh bẩm sinh, nhưng đó không phải là số nhiều. Hầu hết sự giàu có đó chỉ là "giàu thời vụ". Khi xu hướng qua đi, khi thị trường thay đổi, họ rất dễ bị đào thải.

Và tôi nhận ra, đây không chỉ là vấn đề nhận thức của riêng tôi hay của một vài cá nhân. Nó dường như là vấn đề nhận thức của cả một thế hệ, của cả dân tộc.

Tôi cũng thế thôi. Tôi đã từng nghĩ rằng Hóa học chẳng giúp ích gì được cho đời sống hàng ngày của mình. Đơn giản vì không ai dạy tôi cách áp dụng nó. Không ai chỉ cho tôi thấy rằng, từ những phương trình vô tri đó có thể tạo ra một loại vật liệu mới, một loại thuốc mới, một nguồn năng lượng mới.

Đất nước tôi dường như không có một nền khoa học ứng dụng đủ mạnh, đủ gần gũi. Lẽ ra khoa học phải được nghiên cứu, được thực hành ngay từ trong các trường lớp từ rất nhỏ. Nhưng không, nó dường như chỉ tồn tại trong các viện nghiên cứu của một vị giáo sư, tiến sĩ nào đó, rất khó tiếp cận. Và thậm chí khi đã là giáo sư, tiến sĩ, thì việc có một cộng đồng nghiên cứu đủ lớn, có một điều kiện vật chất đáp ứng được những ý tưởng táo bạo cũng là một điều vô cùng khó khăn.

Chúng ta dường như đang dạy và học chỉ để đối phó với các kỳ thi, thay vì khơi gợi sự tò mò và đam mê sáng tạo thực sự.




Lời Kết - Lời Nhắn Gửi Từ Một Kẻ Hối Hận

Tôi chia sẻ những điều này ở đây, không phải để chê trách hay dạy đời bất kỳ ai. Tôi không đổ lỗi cho thầy cô, cho gia đình hay cho nền giáo dục. Tôi chỉ đơn giản là muốn chia sẻ với các bạn những suy nghĩ, những trăn trở rất thật của tôi.

Tôi đang phải trả giá cho sự lười biếng và tầm nhìn hạn hẹp của mình trong quá khứ. Và tôi không muốn các bạn đi vào vết xe đổ đó.

Hy vọng rằng, qua câu chuyện của tôi, những bạn học sinh còn đang có cơ hội ngồi trên ghế nhà trường, còn đang có thời gian, có điều kiện, sẽ có một cái nhìn khác.

Hãy cố gắng học thật tốt nhé. Đừng chỉ học vì điểm số, đừng chỉ học để qua môn. Hãy học với một sự tò mò thực sự. Hãy tìm hiểu xem đằng sau những con số, những công thức đó là cả một thế giới kỳ diệu. Hãy tin rằng, những kiến thức nền tảng đó, dù bây giờ có vẻ vô dụng, nhưng một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ là bệ phóng cho những giấc mơ lớn lao nhất của các bạn.

Nó không chỉ để sau này các bạn kiếm tiền đâu, mà nó còn là công cụ để các bạn cống hiến, để tạo ra giá trị và thay đổi thế giới nữa các bạn ạ.

Đừng để đến một ngày như tôi, ôm một khát vọng lớn nhưng lại bất lực vì thiếu đi nền tảng, rồi phải thốt lên hai từ: "Giá như..."

Cảm ơn các bạn đã lắng nghe.

Trung.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hành Trình 100 Tỷ: Ngày 7 - Vingroup Đã Gọi Cho Tôi.

Hành Trình 100 Tỷ/Năm: Ngày 1 - Gã Điên 28 Tuổi Bắt Đầu Từ Đâu

Hành Trình 100 Tỷ: Ngày 3 - Điều Khiển Vũ Trụ Và Chuẩn Bị Nội Lực Trước Khi Ra Trận